“Ai tuân giữ các điều
răn của Thiên Chúa
th́
ở lại nơi Người và Thiên Chúa ở lại
nơi người ấy”
(1 Ga 3:24)
Khi thương yêu ai, th́ Bạn muốn
ở lại với người ấy măi. Đó cũng là
điều Thiên Chúa mong mỏi, v́ Người là t́nh
thương. Người đă dựng nên ta để ta
có thể gặp gỡ Người, và chúng ta sẽ
chỉ được vui mừng trọn vẹn, khi ta
được hiệp nhất mật thiết với
Người, v́ Người là Đấng duy nhất có
thể làm cho ta được măn nguyện. Người
đă từ trời xuống sống với ta và đưa
chúng ta đến hiệp thông với Người.
Trong
bức thư, thánh Gioan nói về việc ở lại hay
người nọ ở lại nơi người kia, Thiên Chúa nơi chúng ta và chúng ta
nơi Thiên Chúa, khi nhắc lại cho ta lời mời
gọi khẩn thiết Đức Giêsu đưa ra trong
bữa ăn cuối cùng, “Hăy ở lại nơi Thầy,
như Thầy ở lại nơi anh em.” Và với dụ
ngôn cây nho với cành nho, Người giải thích về
mối liên hệ chặt chẽ cùng sống động
hiệp nhất chúng ta lại với Người (x Ga
15:1-5). Nhưng làm sao chúng ta đạt đến chỗ
hiệp nhất với Thiên Chúa được? Thánh Gioan
không ngần ngại nói: ta chỉ cần giữ các
điều răn Người dạy là đủ:
“Ai tuân
giữ các điều răn của Thiên Chúa
th́
ở lại nơi Người và Thiên Chúa ở lại
nơi người ấy”
Có phải là có nhiều điều răn
ta phải tuân theo để được hiệp
nhất như vậy không? Không,
bởi v́ Đức Giêsu đă tóm tắt những
điều răn ấy lại thành một điều
răn mà thôi. Trước khi viết những lời
được chọn làm Lời Sống cho tháng này, thánh
Gioan nhắc nhở cho ta rằng: “Và đây là điều
răn của Người: chúng ta phải tin vào danh
Đức Giêsu Kitô, Con của Người, và phải thương
yêu nhau theo điều răn
Người đă ban cho chúng ta.” (1 Ga 3:23). Tin vào Đức
Giêsu và thương yêu nhau như Người đă yêu
thương chúng ta: đó là những điều răn duy
nhất.
Nếu
cuộc sống con người được nên trọn
vẹn nơi Thiên Chúa sống động giữa chúng ta, th́
chỉ có một cách duy nhất để thực hiện
điều đó: là yêu thương! Thánh Gioan rất xác tín
về điều này, nên ông lặp đi lặp lại
trong suốt lá thư: “Ai ở lại trong t́nh yêu th́ ở
lại trong Thiên Chúa” (1 Ga 4:16); “Nếu chúng ta yêu
thương nhau th́ Thiên Chúa ở lại trong chúng ta” (1 Ga
4:12).
Truyền
thuyết cho rằng khi thánh Gioan về già, người ta
hỏi ông về những giáo huấn của Chúa, ông
thường lặp lại những lời về giới
răn thương yêu. Nếu họ hỏi tại sao ông
không nói những ǵ khác nữa, thánh nhân trả lời,
“Bởi v́ đó là điều răn Chúa dạy! Nếu
chúng ta đem ra thực hành th́ đă đủ.”
Đó
cũng là điều liên hệ đến mỗi Lời
Sống: chắc chắn chúng dẫn đưa ta
đến chỗ yêu thương. Không thể nào khác
được, bởi v́ Thiên Chúa là T́nh yêu, và mỗi
lời Người dạy đều chứa đựng
t́nh yêu, diễn tả t́nh yêu và, nếu đem ra thực
hành, sẽ biến đổi chúng ta nên t́nh yêu.
“Ai tuân
giữ các điều răn của Thiên Chúa
th́
ở lại nơi Người và Thiên Chúa ở lại
nơi người ấy”
Lời Sống tháng này mời gọi chúng
ta tin tưởng nơi Đức Giêsu và hết ḷng tuân
theo Người cùng giáo huấn của Người.
Lời Sống mời gọi ta tin rằng Người là
t́nh thương của Thiên Chúa – như ông Gioan một
lần nữa dạy ta trong thư này – và Người
hiến mạng sống ḿnh cho chúng ta v́ t́nh thương (x.
1 Ga 3:16). Lời này mời gọi ta tin tưởng cả
khi xem ra Người xa vời, khi ta không cảm thấy
Người hiện diện, khi những khó khăn nổi
lên, hoặc đau khổ ập đến. Khi niềm tin
này làm cho ta nên vững mạnh, th́ chúng ta sẽ biết
phải sống thế nào theo gương Chúa làm và tuân
giữ những điều răn của Người là
yêu thương lẫn nhau như Người đă
thương yêu chúng ta.
Chúng
ta sẽ biết phải thương yêu thế nào, cả
khi người khác xem ra không thương được,
cả khi ta có cảm tưởng rằng t́nh thương
của ḿnh không xứng, vô ích, không được đáp
trả. Khi thương yêu như vậy, chúng ta sẽ làm
cho tất cả mọi mối liên hệ của ḿnh nên
sống động, bằng cách làm cho chúng càng ngày càng nên
thành thực hơn, càng ngày càng sâu đậm hơn, và sự
hiệp nhất của ta sẽ lôi kéo sự hiện
diện của Thiên Chúa đến giữa chúng ta.
“Ai tuân
giữ các điều răn của Thiên Chúa
th́
ở lại nơi Người và Thiên Chúa ở lại
nơi người ấy”
Sau đây là kinh nghiệm của một
cặp vợ chồng: “Chồng tôi và tôi, chúng tôi thực
sự yêu thương nhau. Trong những năm đầu
của cuộc hôn nhân mọi sự đều tốt
đẹp. Tuy nhiên gần đây chồng tôi rất
mệt mỏi và bị căng thẳng. Tại Nhật
bản, trách nhiệm làm việc đổ nặng trên vai
người đàn ông như một tấn gạch.
Một tối khi đi làm về, anh ngồi vào bàn ăn.
Tôi sắp sửa ngồi xuống bên cạnh, th́ anh quát
bảo tôi xéo đi, “Em không có quyền được
ăn, v́ em không đi làm!”
“Cả
đêm hôm đó tôi khóc và nghĩ đến việc bỏ
đi và ly dị. Ngày hôm sau cả ngàn ư nghĩ tiếp
tục dằn vặt tôi: ‘Tôi đă lầm khi lấy
chồng. Tôi không thể nào sống với anh
được nữa.’ Chiều hôm đó tôi tâm sự
với bạn bè, với những người tôi chia sẻ
ước mong sống cuộc sống Kitô đích thực.
Họ lắng nghe tôi với ḷng thương yêu. Qua
cuộc hiệp thông này với các bạn, tôi t́m
được sức mạnh và ḷng can đảm cần
thiết để khởi đầu lại.
“Tôi trở về nhà, một
lần nữa dọn bữa ăn cho chồng. Tuy vậy,
khi giờ anh đi làm về gần đến, nỗi lo
sợ trở lại và tăng thêm. ‘Tối nay anh sẽ
đối xử thế nào?’ Nhưng một tiếng trong
tôi bảo, ‘Đừng nản ḷng. Hăy đón nhận
đau khổ này. Hăy tiếp tục yêu thương.’ Chính
lúc đó chồng tôi hiện ra ở cửa. Anh ch́a ra
một chiếc bánh mua cho tôi. Anh bảo “Anh xin lỗi em
về chuyện xẩy ra hôm qua.”
Chiara Lubich