Năm nay “Tuần lễ cầu
nguyện cho công cuộc hiệp nhất các tín hữu Kitô”
kỷ niệm một trăm năm. Lần đầu tiên
“Tuần lễ cầu nguyện cho công cuộc hiệp
nhất các tín hữu Kitô” được cử hành từ
ngày 18 đến ngày 25 tháng giêng năm 1908. Sáu mươi
năm sau, năm 1968, Tuần lễ này đă
được Ủy ban Đức tin và Thể chế
(thuộc Hội đồng Đại kết các Giáo
hội) và Văn pḥng thăng tiến hiệp nhất các
tín hữu Kitô (thuộc Giáo hội Công giáo) cùng soạn thảo. Từ ngày đó
hàng năm có thói quen là các tín hữu công giáo và các tín hữu
thuộc nhiều Giáo hội đă gặp nhau để
cùng soạn thảo một cuốn sách nhỏ đưa ra
những đề nghị để cử hành Tuần
lễ cầu nguyện này.
Năm nay Lời Chúa,
được một nhóm đại kết rộng
lớn ở Hoa kỳ chọn lựa, trích từ lá thơ
thứ nhất thánh Phaolô gởi các tín hữu ở Thê-xa-lô-ni-ca
tại Hi-lạp. Đó là một cộng đoàn nhỏ,
trẻ trung và thánh Phaolô cảm thấy là sự hiệp
nhất giữa các thành phần của cộng đoàn
cần phải được vững chăi hơn. V́
thế thánh nhân mời gọi họ “sống hoà thuận”,
kiên nhẫn với mọi người, đừng lấy
ác báo ác mà làm điều thiện lẫn cho nhau và cho
tất cả mọi người, và “cầu nguyện không
ngừng” (xem 1 Tx 5,13); hầu như thánh nhân nhấn
mạnh rằng cuộc sống hiệp nhất trong
cộng đoàn Kitô chỉ có thể thực hiện
được bằng một cuộc sống cầu
nguyện mà thôi. Chính Đức Giêsu cũng đă cầu
xin Chúa Cha cho các môn đệ được hiệp
nhất: “Xin cho họ tất cả nên một.” (Ga 17:21).
“Anh em hăy cầu nguyện không
ngừng”
Tại sao lại phải
“cầu nguyện luôn luôn”? Bởi v́ cầu nguyện là
điều chính yếu cho bản thân con người. Chúng
ta đă được tạo dựng theo h́nh ảnh Thiên
Chúa, giống như từ Thiên Chúa mà ra, có khả năng
sống mối liên hệ hiệp thông với Chúa. Như
vậy mối liên hệ thân t́nh, cuộc chuyện văn
bộc phát, đơn sơ cùng đích thực với Chúa
– đó là cầu nguyện – là điều tạo nên con
người chúng ta, cho phép ta trở thành những con
người đích thực, có trọn vẹn phẩm giá
của con cái Thiên Chúa.
Được tạo dựng
từ Thiên Chúa, chúng ta có thể sống trong mối liên
hệ liên tục với Người, với tâm hồn
đầy tràn t́nh thương của Chúa Thánh Thần và
với niềm tin tưởng ta có đối với Cha
của ḿnh: niềm tin tưởng đưa đến
chỗ chuyện văn với Người thường xuyên,
giăi bầy cho Người mọi chuyện của ta,
những ư nghĩ, những dự tính của ḿnh; niềm
tin tưởng làm cho ta nóng ḷng chờ đợi giây phút
dành để cầu nguyện – xếp đặt trong ngày
sống với những bổn phận làm việc, gia
đ́nh -, để đặt ḿnh vào mối liên lạc sâu
xa với Đấng ta biết Người yêu
thương ta.
Cần phải “cầu
nguyện luôn luôn”, không chỉ v́ những nhu cầu của
ta, mà cũng để góp phần vào việc xây dựng
Thân thể Đức Kitô và góp phần vào sự hiệp
thông hoàn toàn cùng nhăn tiền trong Giáo hội của
Đức Kitô. Đây là mầu nhiệm ta có thể
thấy được đôi chút khi nghĩ đến những
b́nh thông nhau. Khi ta đổ nước vào một trong
những cái b́nh này, th́ mực nước dâng lên trong
tất cả mọi b́nh. Điều đó cũng xẩy
ra khi một người cầu nguyện. Cầu
nguyện là nâng tâm hồn lên Thiên Chúa, để thờ
lạy Người cùng cảm tạ Người. Cũng
giống như vậy, khi một người
được nâng lên th́ những người khác cũng
được nâng lên.
“Anh em hăy cầu nguyện không
ngừng”
Làm thế nào để “cầu
nguyện không ngừng”, nhất là khi ta bị lôi cuốn
vào cuộc sống hàng ngày? “Cầu nguyện luôn luôn” không
có nghĩa là làm nhiều tác động cầu nguyện, mà
là hướng tâm hồn cùng cuộc sống về Thiên
Chúa, là sống chu toàn ư Chúa: đó là học hành, làm việc,
chịu cực, nghỉ ngơi và cả chịu chết v́
Người nữa. Đến chỗ ta không thể
sống cuộc sống hàng ngày mà không gắn liền chính
ḿnh với Thiên Chúa.
Hành động của ta như
vậy được biến thành một hành động
thánh thiện và toàn thể ngày sống trở thành một
lời cầu nguyện. Ta có thể dâng lên Chúa mọi hành
động, bằng cách thưa: “Lạy Chúa Giêsu, con làm v́
Chúa”; hoặc trong lúc khó khăn, “Điều ǵ quan
trọng? Mến Chúa quan trọng”. Như vậy chúng ta
sẽ biến đổi mọi sự nên một hành
động mến yêu. Và lời cầu nguyện sẽ
liên tục, v́ t́nh thương sẽ tiếp tục.
Chiara
Lubich